Đạo Luật Lanterman quy định mỗi người khuyết tật về phát triển đều phải nhận được các dịch vụ và sự hỗ trợ cá nhân hóa để sống cuộc sống độc lập và có ích nhất có thể.[1]Các Mục 4501, 4502, 4646(b), 4646.5(a)(1). Trung tâm khu vực không được áp dụng các chính sách chung để ngăn quý vị nhận dịch vụ dựa trên các nhu cầu và mong muốn của quý vị. [Xem Williams kiện Macomber, 226 Báo Cáo Phúc Thẩm Của California số 3 225 (1990) trong đó Tòa Phúc Thẩm California phán quyết rằng việc từ chối dịch vụ chăm sóc ban ngày tại nhà trên cơ sở chính sách chung về từ chối các dịch vụ đó cho trẻ vị thành niên có cha mẹ đi làm là vi phạm quy định của Đạo Luật Lanterman rằng các dịch vụ cần được cung cấp cho mỗi khách hàng phải được chọn “trên cơ sở cá nhân”. Tòa Án tuyên bố rằng “việc Trung Tâm Khu Vực dựa vào một chính sách cố định là không nhất quán với mục đích đã nêu của Đạo Luật về việc cung cấp dịch vụ ‘đầy đủ nhằm đáp ứng nhu cầu của từng người bị khuyết tật về phát triển’ [tham khảo mục 4501]”. Williams, 226 Báo Cáo Phúc Thẩm Của California số 3 225, 232.]]
Tuy nhiên, mỗi trung tâm khu vực thực sự có các chính sách riêng, họ sử dụng các chính sách này làm hướng dẫn cho việc mua dịch vụ và sự hỗ trợ cho khách hàng. Những chính sách Mua Dịch Vụ (Purchase-of-Service, POS) này thường giải thích các yêu cầu để nhận một dịch vụ và đôi khi đặt ra giới hạn về số lượng hoặc tần suất của dịch vụ. Mỗi trung tâm khu vực có thể áp dụng các chính sách khác nhau. DDS phải đánh giá tất cả chính sách POS của trung tâm khu vực để đảm bảo các chính sách này tuân thủ Đạo Luật Lanterman trước khi có thể bắt đầu.[2]Mục 4434(d).
Số lượng và loại dịch vụ quý vị nhận phải được quyết định tại cuộc họp IPP của quý vị. Vì vậy, các chính sách POS không thể ngăn quý vị nhận dịch vụ hoặc đặt ra những giới hạn nghiêm ngặt về số lượng của một dịch vụ mà quý vị chứng minh là bản thân cần có để đạt được mục đích và mục tiêu IPP của quý vị. Mọi chính sách POS phải có trường hợp ngoại lệ cho các trường hợp cá biệt. Điều không may là các trung tâm khu vực thường không làm rõ điều này. Nếu điều phối viên dịch vụ của trung tâm khu vực nói với quý vị rằng sự hỗ trợ quý vị muốn vượt quá khả năng cung cấp của trung tâm khu vực theo chính sách POS của họ, hãy yêu cầu họ cung cấp bản sao chính sách và trường hợp ngoại lệ của chính sách đó. Quý vị có thể kháng cáo nếu quý vị tin rằng bản thân cần các dịch vụ hoặc sự hỗ trợ cụ thể từ trung tâm khu vực bất chấp chính sách POS.
Ví dụ: chính sách của trung tâm khu vực giới hạn việc đào tạo kỹ năng sống độc lập (independent living skills, ILS) ở hai năm là vi phạm luật, bởi luật quy định trung tâm khu vực phải cung cấp dịch vụ dựa trên nhu cầu cá nhân của quý vị. Họ không thể sử dụng chính sách có các giới hạn này để từ chối đào tạo ILS nếu quý vị có thể chứng minh bản thân cần nhiều hơn hai năm để đạt được mục đích của quý vị. Với cùng lý do đó, chính sách không cho phép mua dịch vụ chăm sóc tạm thời và điều dưỡng tại nhà cho bất kỳ trẻ nào sử dụng thiết bị thở là vi phạm luật nếu mục đích trong IPP của trẻ là sống tại nhà và trẻ cần chăm sóc tạm thời và điều dưỡng tại nhà để đạt được mục đích đó.
Một số trung tâm khu vực có các chính sách POS khá công bằng. Các trung tâm khác thì không. Quyết định về các dịch vụ hoặc sự hỗ trợ quý vị cần phải được đưa ra trong quy trình IPP và phải căn cứ vào nhu cầu cá nhân của quý vị.[3]Mục 4646(a)&(b). Nếu quý vị bị từ chối một dịch vụ vì chính sách POS đặt ra các giới hạn không công bằng, quý vị có thể kháng cáo. Quý vị cũng có thể khiếu nại để phản đối bản thân chính sách đó vì việc áp đặt giới hạn bất hợp pháp đối với các dịch vụ. Để biết thêm thông tin về kháng cáo và “Khiếu Nại Mục 4731”, hãy xem Chương 10.